Mộc Châu nổi tiếng là một bức tranh phong cảnh đa sắc nhưng mang tính thời vụ. Khi cái thời mà sắc xanh ngự trị thì mơ mận vẫn còn ẩn giật trong sương, đến khi dã quỳ đua nhau hửng dương thì hoa cải mới bắt đầu mơn mởn.
Người ta thường nói, cảnh sắc Mộc Châu đứng đâu cũng đều đẹp, nó không chỉ là địa điểm mà còn liên quan đến cả vấn đề thời gian. Sắc màu Mộc Châu, là ám chỉ tới con người, cảnh vật, mùa màng, hay cuộc sống. Mùa hoa cải trắng, cũng đơn giản như một mảng màu của tự nhiên trên vùng đồi núi cao nguyên.
Hương sắc cải trắng Mộc Châu, người ta thấy man mác nỗi buồn hơn là niềm vui, nếu phải sử dụng đến tính từ chỉ màu sắc là trắng, thì có vô vàn những thứ để miêu tả sắc màu đặc trưng này.
Trắng tinh khôi
Cải trắng vươn mình đón những giọt sương sớm trên khắp các nẻo đường xứ núi, không khí lúc này hơi se lạnh, cũng có thể nói là sởn gai ốc, người ta còn có thể cảm nhận được sự trong lành lúc bình minh rạng sáng. Hít một hơi thật dài, cái luồng khí mát rượi cùng hương thơm thoang thoảng sẽ đi sâu vào lồng ngực.
Trắng trong
Cánh hoa mềm dễ gãy nhưng lại có sức chịu đựng can trường giữa mùa Đông khắc nghiệt. Thời tiết khô hanh, độ ẩm không cao, nhưng từng con cơn gió lạnh sẽ che mờ tầm mắt. Người ta còn thấy hình ảnh hoa cải bị chắn ngang bởi một tấm gương vô hình là không khí, thế nên cải trắng mới có màu trắng trong.
Trắng sáng
Khi khí hậu chuyển biến, từng cơn nắng ấm dần được xuất hiện, cái màu trắng đặc trưng sẽ phản chiếu ánh nắng mặt trời rọi xuống. Khung cảnh lúc này không còn buồn, mà nó được thay bằng một tấm áo choàng tươi vui khắp chốn. Đỉnh đầu cảm nhận được sự ấm áp từ ánh nắng, toàn thân vẫn man mát cùng kiểu khí hậu miền cao, dưới chân lại là rừng hoa cải trắng sáng khu vực.
Trắng muốt
Vào giữa các ngày đỉnh điểm, cải trắng tự hào cùng với những cánh hoa đày đặn, không còn mềm yếu như những ngày đầu Đông. Trắng trong, trắng tinh được chuyển sang một màu trắng sữa. Gió lúc này mạnh hơn, hoa lúc này cùng nhau rung rinh từng nhịp nhiều hơn, chính là thời khắc cho ra những bức ảnh đẹp đáng nhớ.
Trắng dã
Trẻ trung xinh đẹp rồi cũng sẽ mau chóng lụy tàn, đó là quy luật tất yếu trong giới sinh tồn của tự nhiên. Rừng hoa cải không còn bông đậm, bông nhạt, giờ đây chúng đã trở thành một tấm thảm trải dài đến tận cuối mảnh đất mà chúng ngự trị. Màu trắng lúc này hơi vẩn đục, chính là sự giao sắc giữa cánh hoa và những tác động ngoài trời. Đây chính là thời điểm của những nỗi buồn dễ dàng cảm nhận, dù không gian có đông đảo bước chân, dù thời tiết nó hửng vàng ánh nắng, thì từng cơn gió thoảng vẫn cứ đọng lại nỗi buồn. Khó miểu tả, khó diễn giải, nhưng đại khái nỗi buôn man mác thậm chí còn không biết lý do vì sao lại buồn.
Trắng ngần
Khi cái kết dần dần cập bến cũng là lúc cánh còn cánh rụng, không lỡ bước chân lên những cánh hóa chạm đất, cũng không thể nhặt chúng đặt lại vào thân cây. Nhưng nếu đứng từ trên cao nhìn xuống, thì cả vùng vẫn một màu trắng kiêu sa. Khổ một điều là, chúng không còn được so le cây này cây nọ, mà dẫm đạp lên nhau khi rơi xuống đất, màu sắc ấy nó giống như từng hạt gạo trắng ngần ở trong một thúng.
Trắng nó chỉ là một tính từ để miêu tả về màu sắc, nhưng đằng sau cái tính từ này lại hàm chứa những điều bí ấn trong giới tự nhiên. Điều quan trọng mà hành trình hành trình Tây Bắc thiết nghĩ, cảm nhận sắc nét phải được đặt chân đến Mộc Châu ngắm mùa cải trắng.